Nguyễn Hiền Nhân

Ghé lầu ông Hoàng nhớ trăng Hàn mặc Tử



Trên đỉnh đồi Bà nài lầu ông Hoàng,
Sao lại ngổn ngang rêu phong cỏ rác?
Nhưng sống mãi vầng trăng đêm gió hát
Một địa danh Phan thiết buồn miên man..



Tháp Pô Sah Inur trầm mặc đứng mơ màng,
Làm chứng nhân bao cuộc tình chìm nổi.
Lênh đênh biển nước đường mây réo gọi,
Cuốn hút tâm hồn của những thi nhân.



Hồn Mặc Tử giờ chắc đã siêu thăng?
Mộng Cầm cũng chìm sâu dưới cát bụi
Còn đâu nữa những đêm trăng toả sáng
Phố biển nhìn hai bóng bước lang thang?
 
Em có nghe nhịp đập khẻ của thời gian
Cùng lời rao "bán trăng" đêm quạnh quẻ?
Đất đá lặng câm chẳng vọng âm vang
Khi người đẹp khẽ bước ngang lối rẽ?



Kẻ tài hoa sớm rời xa nhân thế,
Đời đen bạc xóa dần giấc mơ xưa
Phường Phú Hải ngập chìm trong nắng mưa,
Huyên náo đó rồi trở về lặng lẽ



Thôi! chúng mình hãy hướng về mũi Né
Thăm bải cát vàng ,đá ông Địa đi em
Vương vấn làm chi cảnh đời hoang phế
Để khối sầu làm nhạt mất hương đêm!



 

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 27 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Ghé lầu ông Hoàng nhớ trăng Hàn mặc Tử"